Thùy Dương thường vượt qua khổ đau hay thất bại bằng cách nào?
Khi tôi thất bại hay khổ đau, tôi không muốn điều đó qua nhanh đâu mà tôi mong nó trôi chậm lại để cảm nhận cảm giác đó thật sâu. Tôi muốn biết mình khi rơi xuống đáy vực thì sẽ thế nào. Khi mình bước qua giai đoạn đó rồi, nhìn lại, mình lại cảm thấy rất thú vị. Và vì thế mà mọi thứ đến rồi đi rất nhẹ nhàng và tôi bình tĩnh đón nhận mọi thứ.
Những chiêm nghiệm đó là Thùy Dương có được sau khi đã đi qua biến cố đầu tiên của cuộc đời?
Tôi nghĩ, tôi là người có chỉ số AQ - vượt qua thất bại của tôi rất cao. Tại vì tôi đã phải đối diện với biến cố lớn từ khi tôi còn rất trẻ. Ví dụ như chuyện đổ vỡ hôn nhân và phải đối diện với khó khăn về kinh tế khi làm mẹ đơn thân.
Và tôi cảm thấy may mắn hơn người khác đó là ngay cả trong những lúc đó tôi vẫn luôn bình tĩnh. Sự bình tĩnh này xuất phát từ bản năng chứ lúc đó mình còn quá trẻ, chưa có nhiều vốn sống để có thể kiểm soát những cảm xúc tiêu cực theo ý mình. Tôi nghĩ rằng, trong bất kỳ việc gì thì sự bình tĩnh là quan trọng nhất.
Đã bao giờ Thùy Dương cảm thấy dại dột khi kết hôn quá sớm, ở tuổi 19 và chấp nhận ly hôn ở tuổi 21?
Tôi chưa bao giờ hối hận với bất kỳ điều gì xảy ra trong cuộc đời mình. Vì tôi nghĩ, cái gì đến nó sẽ phải xảy đến. Tôi nghĩ, mỗi người đều có một số mệnh và đó là điều đã được cài đặt sẵn từ lúc sinh ra. Dù muốn hay không muốn thì những chuyện sẽ phải đến sẽ đến và tôi phải cố gắng vượt qua thôi.
Tuổi 19 cách đây hơn 10 năm vẫn được xem là tuổi "ô mai mơ", vẫn rất non nớt và dại khờ. Vì sao Thùy Dương lại quyết định kết hôn ở thời điểm đó?
Thật ra, đó lần đầu tiên tôi bước vào yêu và vì không có kinh nghiệm gì nên vướng lưới tình không dứt ra được. Trước đây, tôi ngây thơ, hồn nhiên và dại khờ lắm. Học đến lớp 12 tôi cũng chẳng biết gì nhiều về cuộc sống, khác hẳn với những bạn trẻ bây giờ. Nhiều người bạn cùng lớp đến bây giờ gặp lại vẫn nói tôi hồi đó ngây thơ quá sức tưởng tượng của họ.
Thời điểm đó, sau khi yêu nhau được mấy tháng thì tôi có bầu, bây giờ người ta gọi là bác sĩ bảo phải cưới (cười) và thế là tổ chức đám cưới. Tôi suy nghĩ mọi thứ hết sức đơn giản và hồn nhiên dù lúc đó chưa hiểu biết về chồng mình lắm.
Dĩ nhiên, lúc đó gia đình tôi cũng không muốn tôi lấy chồng sớm như vậy. Nhưng vì lỡ có bầu rồi thì phải cưới thôi, không thể làm cách nào khác.
Kết hôn ở tuổi 19 nhưng lại đổ vỡ hôn nhân ở tuổi 21 và một mình làm mẹ đơn thân. Thùy Dương phải tháo gỡ "mớ bồng bông" đó của mình như thế nào?
Lúc gặp biến cố đổ vỡ hôn nhân và phải ôm con ra đi với hai bàn tay trắng, tôi không nghĩ ngợi được gì nhiều. Chỉ biết rằng, mình buộc phải kết thúc cuộc hôn nhân này ở đây. Nhưng khi ra khỏi nhà chồng rồi, tôi lại nghĩ, ngoài kia vẫn còn nhiều người khổ hơn mình, họ còn "tứ cố vô thân" hơn mình mà họ còn sống được, tại sao mình lại không. Mình may mắn khi còn có bố mẹ, em trai, có học hành tử tế và một cơ thể khỏe mạnh…. tại sao mình phải gục ngã trước biến cố đó.
Khi tôi ngồi nhìn lại những gì đã xảy đến với mình và lấy lại "giây cót" tinh thần thì tôi đón nhận mọi thứ rất bình thản. Và tôi bắt đầu cuộc sống mới của mình từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
Nghĩa là Thùy Dương không phải trải qua những vật vã, đau đớn, phiền muộn… khi đổ vỡ hôn nhân và phải tự mình làm mọi thứ để chăm sóc con nhỏ?
Dĩ nhiên là tôi có buồn đau và có chông chênh một thời gian nhưng cảm xúc đó qua nhanh lắm. Tôi nghĩ, nếu mình cứ ngập ngụa trong nỗi buồn thì mình sẽ chẳng làm được gì cả mà cuộc sống của mình sẽ tồi tệ hơn.
Bởi cuộc sống của mình bây giờ không chỉ có mỗi một mình mà còn có cả con gái nữa. Có một điều nữa là, với tôi, con gái và gia đình lúc nào cũng quan trọng nhất. Tôi có thể thế nào cũng được nhưng nhất định không được làm ảnh hưởng đến con và bố mẹ mình.
Tôi nghĩ là thời điểm đó, tôi dễ dàng vượt qua mọi chuyện vì tôi nghĩ đến con gái và gia đình mình nhiều hơn. Sau này, mọi sự cố gắng của tôi cũng là để gia đình và con gái tự hào về mình. Vì mình đã không cho con được một gia đình trọn vẹn thì sẽ phải có trách nhiệm bù đắp cho con.
Những ngày đó, bạn đã bắt đầu lại trang mới trong cuộc đời mình như thế nào?
Lúc hai mẹ con ra khỏi nhà chồng là con gái tôi mới 1 tuổi. Bố mẹ tôi là người đã dang tay đón hai mẹ con về. Đến lúc con gái lên 3 tuổi thì tôi mới ra ở riêng. Lúc ra ở riêng, hai mẹ con tự chăm nhau và tôi tự nuôi con chứ không nhận bất kỳ sự hỗ trợ nào từ phía bố mẹ.
Mọi người cũng biết, ở Nhà hát Kịch Hà Nội, không phải lúc nào diễn viên cũng có vai và nếu có vai cũng không thể trông chờ vào đó mà sống. Để có tiền trang trải cuộc sống, tôi bán hàng thời trang online và sau này có vốn mới mở cửa hàng.
Người ta bảo, nếu sống độc lập quá lâu, mạnh mẽ quá lâu… người phụ nữ thường không thích bị ràng buộc hôn nhân nữa. Thùy Dương có lâm vào cảnh huống đó không?
Tôi nghĩ là có. Tôi nghĩ, phụ nữ dù có mạnh mẽ tới đâu thì cũng là phái yếu thôi. Đôi khi tôi cũng nghĩ, mình cứ sống vậy, chẳng cần cuộc hôn nào nữa cả, chẳng cần một bờ vai nào hết… vì bao nhiêu năm qua, tôi vẫn tự lo được cho bản thân và con gái. Nhưng đương nhiên, có nhiều lúc mình vẫn rất cần một người để chia sẻ, cần một chỗ để dựa vào. Mình cứng rắn mãi thì vẫn muốn thỉnh thoảng mềm ra một chút. Nhìn người ta có người yêu, có chồng… mình cũng muốn có một người để mình nũng nịu, để mình được cưng chiều.
Nhưng khổ nỗi, hai suy nghĩ đó cứ mâu thuẫn với nhau. Lúc nó đến thì mình không cần, lúc nó đi thì mình lại muốn. Tôi không kiểm soát được những suy nghĩ đó. Đó cũng là lí do mà dù đã ly hôn được 10 năm rồi nhưng tôi vẫn chưa đi đến một cuộc hôn nhân mới.
Vậy là chứng tỏ, bao nhiêu người đàn ông đến với Thùy Dương nhưng vẫn chưa có người đàn ông nào đủ sức làm bạn rung động?
Đúng là trong ngần đó thời gian sau ly hôn, có rất nhiều người đàn ông đến với tôi. Nhưng vì mang cái suy nghĩ mâu thuẫn như đã chia sẻ ở trên nên tôi không chịu đi thêm bước nữa. Điều quan trọng hơn là tôi suy nghĩ nhiều cho con gái. Tôi rất sợ khi mình có thêm một mối quan tâm nữa thì mình sẽ lơ là con mình ra. Tôi cũng sợ không biết họ có tốt với con mình hay không. Có thể họ quý con mình nhưng chắc gì con mình đã quý họ hoặc con mình quý họ nhưng chắc gì họ đã yêu thương con mình.
Nếu một mình thì dễ nhưng có con nữa nên tôi phải đắn đo rất kỹ. Mẹ tôi cũng bảo tôi cứ đi lấy chồng đi, con gái để bà chăm. Cháu năm nay đã học lớp 8 và bà ngoại cũng ở gần nhà hai mẹ con nên có thể chăm lo cho cháu được. Nhưng tôi không đành tâm để con lại cho mẹ để theo đuổi một hạnh phúc mới. Cứ nghĩ đến cảnh con đã thiếu thốn tình cảm của bố từ nhỏ, giờ mẹ cũng bỏ đi lấy chồng nốt thì con sẽ rất tội.
Trong khi nhiều đồng nghiệp thì muốn khoe hết mọi thứ mình đang có với người hâm mộ còn Thùy Dương thì lại luôn giữ mình kín tiếng nhất có thể. Đó là tính cách con người bạn hay vì hoàn cảnh buộc mình phải thế?
Tôi rất ít khi chia sẻ những cái gì thuộc về cuộc sống riêng tư của mình. Đó là tính cách của tôi chứ không phải vì hoàn cảnh. Trên trang cá nhân của tôi cũng thế, tôi rất ít khi chia sẻ những gì thuộc về gia đình, con cái, công việc.
Tôi nghĩ, nghề diễn là một công việc như bao công việc khác, chỉ khác là dễ được công chúng quan tâm. Vì thế, mình không cần phải làm cái này, làm cái kia để người ta chú ý. Tôi không muốn những chuyện ồn ào bởi đó cũng là con dao hai lưỡi dễ gây ảnh hưởng đến người thân của mình.
Tất nhiên, gia đình tôi là một gia đình rất đáng tự hào. Bản thân mình mỗi khi đi ra ngoài được người hâm mộ nhận ra cũng rất thích. Nhưng điều đó không có nghĩa là mình phải "public" (công khai) mọi thứ vì chắc chắn sẽ có những phiền hà nhất định.
No comments:
Post a Comment